Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

CÔ ĐƠN Ư !?


CÔ ĐƠN Ư !?



Cô đơn ư ! ?
Phải nó như hình đối bóng

Lặng lẻ, âm thầm mong ngóng một ai
Đêm trắng không có rượu mà vẫn nghe cay
Không say nhưng sao lay không tĩnh ?
Nỗi đau như rơi vào ngưỡng đỉnh
Lạc loài trong miền phỉnh vô miên.

Khi một ngày Người thẫn thờ giữa lối chung riêng
Thì mảnh hờn dường như thường xuyên ngự
Người muốn đâm toạc vào bóng đêm, nhưng vẫn còn do dự
Bởi nhận ra cô đơn nó đã có tự bao giờ.

Thôi thì xin cứ làm một kẻ khờ
Ngập sâu với nước cờ bổn phận
Và tập cho quen đi cách xoá hờn, xoá giận
Nuốt ngược vào dòng nước mặn…chực lăn

Cô đơn ư !?
Nào phải là số phận đã giăng
Khoảng cách xa …tạo nên miền trống
“Lạc lối rồi tim ơi”, có còn dòng máu nóng ?
Hay đã hoá lạnh câm với một bóng mình ?
Thôi thì mượn câu thơ giúp ta vượt qua những sóng kình
Cứ vậy một mình cô đơn chịu đựng

Cô đơn ư !?
Đã vậy rồi Người ơi đừng cố dựng
Cứ mặc nó đi trong tự luận cuộc trần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét