Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

LOÀI LẠC



LOÀI LẠC…


Ta mong lắm trên đường ta đi… Em đứng giữa
Dang rộng đôi tay nối một nửa đợi chờ
Em là vầng dương che khuất bóng mờ
Xua trong ta dại khờ thời nông nỗi


Nhưng Em ơi ! hồng tâm ta cằn cỗi
Qua mùa bão giông chống chõi lực tàn
Chỉ còn thôi một chiếc lá úa vàng
Rơi rơi rụng giữa hàng ghế lạnh.

Dõi mắt theo chi, Em !?... để lòng nghe chạnh
Cứ để khúc hạnh thu ta hoang lạnh bủa vây
Còn lối nào ư ? chỉ có lối cỏ may
Đưa ta về nẻo xây huyệt mộ

Có bao lời, Em !?... hội ngộ
Đừng giăng bày, lộ nỗi khổ nhau
Chẳng còn chi đâu cái thủa ngàn sau
Buông lơi tím, lục bình loài lạc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét