Thư gửi Người thơ
Tôi biết vậy mà
Người vẫn còn đó một trái timYêu thương - tủi hờn – rung động
Nhưng có lẽ vì nhân gian chưa thật lòng,
nên tay người chưa dang rộng
từ đó vô tình vuột mất yêu thương
Tôi cũng từng như Người
khoá lại chính tình thương
nên sống mà như chùng chình giữa biển
Rồi đi mượn vần thơ để tiển.
mà những nỗi buồn thì cứ vĩnh viễn vây quanh
Mở lòng ra đi Người
mở đồng tử long lanh
đi tìm chút nắng hanh sưởi ấm
đừng để hạt châu sa lấm tấm
có ích gì đâu một dấu chấm buồn.
Ai cũng có cội nguồn
thì tại sao ?
Ta không dìu nhau ngả mình trên đồng cỏ rộng
nơi dịu êm từ ánh hoàng hôn.
Tại sao ? từ những câu truyện ngụ ngôn.
Ta không học được những điều khôn chỉ dạy
Hay ! mãi suốt đời này ta e ngại
bởi một lần đã chót dại khờ
xin đừng phải làm một bóng mờ
đừng dật dờ nơi miền ảo tưởng.
Những phù phiếm, ảo huyền điều có ngưỡng
chờ một ngày đẩy ta xuống đáy sâu
Người cũng đừng tìm tận đẩu đâu
một câu chân thành trên đầu môi chót lưỡi
bởi cuộc trần luôn chứa nhiều rác rưởi
có ai thương mình, họ chỉ ngửi vinh hoa.
muốn cùng Người tìm ra lẽ phải
muốn cùng Người đừng để đời ta cứ mãi
loanh quoanh trong những tủi hờn
Tôi muốn đến bên Người cùng khảy một cung đờn
với muôn vàn thiết tha bạn hữu
muốn cùng Người xoá tan niềm đau cũ
Ủ rũ làm gì những vết cũ tàn phai.
Trái tim vẫn chưa phai dòng máu đỏ.
Nói đi Người ! để trong ta sáng tỏ
hồn dịu êm ở một ngõ đi về
Thời gian còn dài đâu, sao không tìm đến tràn trề ?
với yêu thương vụn về xót lại.
Người ơi ! tôi muốn đứng lên và chạy
đến bên Người nối lại một vần thơ
đừng để ngữ thơ ta lạc vận
Tôi mong vô cùng, Người cùng tôi tường tận
tấm lòng nhau, nơi khoảng lặng hoàng hôn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét