Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

CHÙM THƠ HOẠ CÙNG THYNGUYEN

ĐÊM ĐỢI SÁNG
Chúng mình không nợ nhau kiếp trước
Giờ giữ hộ nhau ký ức đọng hai hàng.

Từ độ áo anh chưa phai
Chữ cũng chưa một lần thừa ký tự. 

Đêm không biết ngày thiếu ngủ
Đời sống cứ tập nghĩ mà dềnh lên mọi giác quan.

Đạo mạo kịp về trong tiếng kéo cửa
Rã rời nhấp nhô vỡ tung tiếng anh khó nhọc bốn lần.

Em tiếp diễn thế nào cho dòng chữ khai sinh chưa khô mực
Hạnh phúc là gì sao nổi giữa mong manh?


Thynguyen








HẠNH PHÚC LÀ GÌ ?
 

Hạnh phúc là điều đơn giản ở quanh ta

Mà đôi lúc ta chưa kịp hiểu
Cứ đi tìm loanh quanh thất thểu
Đến khi hiểu rồi thì hạnh phúc đi xa

Người biết mà !
cuộc trần không phải lúc nào cũng là một bài ca
với những thanh âm ngân nga, dịu ngọt
nó còn chứa hang vạn điều bèo bọt
để xô ta, lọt đáy vực sâu

Hạnh phúc không phải là cái đẩu đâu
Mà chính do ta chọn lựa
Khi thật tìm ra, nó cho ta điểm tựa
Làm bờ vai nhẹ dựa ủi an

Hạnh phúc không là những miên man
là cái trong vòng tay ta biết giữ
Hạnh phúc là điều diệu kỳ ngôn ngữ
Không thể diễn đạt ra, nó ở trái tim mình

Tôi biết rằng, Người đang ở giữa chùng chình
Giữa ngày hóa đêm trằn trọc
Nhưng khổ đau sẽ toi mình thành hạt ngọc
Sáng lung linh, xua kẻ lọc lừa

Đừng để biến mình thành người thừa
Đừng bao giờ như đêm đen đợi sáng


Thuydu


GIẢ THIẾT

Em khoét vào khoảng cách một thế giới nằm nghiêng
Thấy anh lấm tấm với biên bản thời gian ước lệ
Nhìn đâu cũng thấy anh hoán vị
Phía nào cũng có nhan đề và ngày tháng ký riêng.

Ý nghĩa của em không dập khuôn cũng thành cong vênh
Sự lãnh đạm cũng làm anh tê tái
Làm thế nào để buông tay còn giữ cho nhau một dòng tín nhiệm
Cứ bợt bạt mà nghiến chặt cũng lũy thừa.

Biết mặc cả đến vạn lần cũng thế
Em vẫn thức dậy lúc khoảng cách là âm
Vẫn vàng ươm cái so vai mím chặt
Sự vây bủa cứ ngập ngừng Ctrl

Thynguyen





KẾT LUẬN


Không !
Người đừng nhìn không gian ở một góc độ nghiêng
Vì những mặt nghiêng sẽ cho những con đường không thẳng
Biên bản thời gian là chiều dài đăng đẳng
Phía nào chẳng chứa những dối gian

Cái rập khuôn luôn là cái ngược ngang
Ngăn không cho ta bước sang miền sáng tạo
Sự mặc cả vạn lần chứa điều giả tạo
Ý nghĩ rùm ròa chỉ ngạo bán, bủa vây

Đừng khoét Người…
vào những cái thây
Ma chết rữa, nửa người, nửa ngợm
Mùi hôi tanh làm ta phát lượm
Chú ý làm gì, để phải nghĩ suy

Cứ thẳng đường mà đi
Ngại chi lời tiểu nhân gièm tấu
Thật chân thì cần gì ta dấu
Từ trái tim ta hiểu thấu thị phi

Thuydu

ƯỚC LỆ

Trời đã mưa nặng hạt
Viên đá cuội tắm táp một mình đơn độc gót chân
Em biển động mà thị phi kín mít
Ghép lại mọi nhắm mắt mà mảnh ghép thừa ra.

Sự im lặng như găm vào phố
Như thả vào mưa
Như đánh rơi vào tiếng nện giầy tít tắp
Như bát đũa như chốt cửa như chúng mình giận nhau.

Đêm sánh lại
Rổ rá biết đan bện nối cài
Anh không nhận ra em trong hình hài góc tối
Trời mưa nặng hạt rồi sao quy ước nở bung…

Thynguyen



XẢO NGÔN

Ước lệ chỉ là những chung chung
Đá cuội thì nghìn năm cũng là đá cuội
Ngại chi Người giữa mưu mô, ám muội
Chẳng cần ghép mảnh thừa, vì nó lắm bụi gian ngoa

Cứ để sự lặng yên cuôn vào vòng xoáy giao thoa
Chia góc phố ra hai màu sáng tối
Cứ để mặc mưa đan chéo thành sợi rối
Như mớ bùng nhùng nối nỗi nhuốc nhơ.

Thị phi là thứ triết lý bẩn dơ
Quy ước đời cứng đơ lập dị
Vì vậy, Người cứ phớt lờ đi những xảo ngôn dị nghị
Chú ý làm gì để phải nghĩ suy

Thuydu




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét