NẾN HỒNG
Xin được thắp lên những ngọn nến hồng
Cho riêng Người, ở cái ngày… vào nhân thế
Buồn – Vui vì cuộc người hoang phế
chiếc là chiều, liền kế rơi… rơi
Không còn thu xưa, chỉ còn hạt lệ nơi…
Chơi vơi nỗi buồn, buốt đau con tim nhỏ
Nhiều lần… có phải Người đi về cuối ngõ ?
thả hồn trôi, chân bỏ lang thang
Tôi biết mà…
quả tim Người từng đã đa mang ?
niềm ước mơ trong veo trang vở
Nhưng !..
mùa đi qua với bao niềm bỡ ngỡ
Cùng tháng năm cay đắng
…trở trăn
Người đã cố kìm lòng với những đợt sóng dâng
Đối diện với chính mình trong bâng khuâng,
ngờ ngợ
Như con chim với quả tim từng sợ
tự xót thương mình giữa nợ ba sinh.
Trong đêm dài, Người khao khát ánh bình
minh
trốn đối diện với vô minh…khoảng trắng
Người ơi…!
Tôi rất muốn, đem đến Người chút nắng
Chút cơn mưa, rửa hoang vắng, chùng chình
Đêm nay !
Người đón sinh nhật của riêng mình
Tôi một mình…thắp lên ánh nến.
Ngày mai…
Tôi tin mùa sẽ đến
Đưa thuyền Người về bến…bình yên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét