KHOẢNG TRẮNG…NỖI BUỒN
Bỗng xám xịt
cõi riêng mình tỉnh lặng
Đêm trôi vào khoảng trắng
rỗng không
rã rời thời gian
chầm chậm mênh mông
lẻ loi kiếp đời…trong
vụn vỡ
Có còn chăng ?
Phút vội vàng rạng rỡ
Trôi thật nhanh
những bỡ ngỡ… tin yêu
Tôi mình tôi
buồn thít, buồn thiu
chắt chiu mót…
Nỗi – Chìm
bất lực
Để một ngày
trở về vô cực
đóm tro tàn…phụt tắt, đêm
đen
ngày mập mờ bóng tối đan
xen
không còn chen cuộc
người giả dối
Ừ thì thôi !
Tôi thành hồn…ma đói
Đói yêu thương
đói cả tình thân
mắt mù loà, giữa bể sóng
dâng
lời trối trăn
trôi…
vào quên lãng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét