Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

MÙA NHỚ


MÙA NHỚ



Nào giận Em
khi mắc vào mùa nhớ vu vơ
trời hạnh thu “ngập ngừng ngã rẽ”
những ước lệ  của đàn se sẻ
“đong đủ buồn – vui” tuổi trẻ xưa mình

Rồi ngày ta lạc nhau, ở giữa chùng chình
trong những cơn mưa sấm kình cuối đất
Tim…
dường như nghe đau thắt
những tin yêu vuột mất vì sao ?

Có hiểu cảm giác đau
Nén ghìm nao nao…
 thổn thức
Nỗi nhớ ùa ra bứt rứt
Bật khóc bao lần…
còn vuông vức được không Em ?

Hãy để cho nhau xem
Cơn đau là dịu dàng hay quặn thắt
Từ những đêm buồn vắng ngắt
Hương Dạ Lan rơi…
giọt nước mắt tràn

Em hóa thân theo ngọn gió ngàn
Lang thang…
“Anh ngẹn ngào lối nhớ”
Mùa thu… cái mùa mà ngày xưa anh làm cớ
Gieo vần thơ lớ ngớ ban đầu

Anh nào giận đâu
Bởi từ ánh mắt, Em nhiệm mầu
Lóe lên trong anh bắt đầu lời thương mến
Như câu truyện cổ tích xưa ai đem đến ?
Tử Đồng*…bãi tắm…Tiên Dung (Chử đồngTử)

Dẫu rằng anh có rung
cũng không để vuột tay cầm Em...
để mất
Xin trong nhau dấu cất
Vào mùa thu
nơi đáy mắt
Vu vơ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét