Cõi Người
Cõi Người đi quạnh quẽ mông mênh
Tâm chênh vênh vì nhiều mất mát
Có và không nỗi lòng tan nát
Giọt thầm rơi nhỏ cát mạc hoang
Tôi một Tôi, một kiếp lang thang
Con thuyền nan một đời trôi nổi
Nước triều dâng như hờn, như dỗi
Vớt vát buồn cho mỗi đêm côi
Chưa một lần cập bến đã trôi
Mãnh tim đau còn thôi lành lặn
Niệm bao lần hồ sầu ngụp lặn
Thoát đặng đâu bởi nặng bến mê
Bước giữa đời cùng với ủ ê
Bóng lê thê mai về lạc lối
Ngọn sóng tình tái tê đêm tối.
Đợi một ngày mỏi gối chùn chân
Cõi Người đi từ thuở bến xuân
Cõi Tôi về bâng khuâng ngõ vắng
Chiều hoàng hôn có còn chút nắng
Sưởi Người – Tôi, giọt nắng hững hờ
Giữa biển khơi đâu bến đâu bờ ?
Giăng sa mưa, mịt mờ trắng xóa.
Có vượt qua cõi người gian trá ?
Tim từ nhau hóa đá bao giờ ?
Thôi thì thôi làm kẻ dại khờ
Đời mục du đâu chờ dấu ái
Cứ cắn môi chịu điều ngang trái
Chỉ mong ngày nếm trái niềm mang
Chốn thâm u tìm một bến sang
Ngày hồng hoang đợi hồn hóa kiếp
Đời khổ đau thôi đành đi tiếp
Một Người – Tôi, một kiếp sinh linh
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét