Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Xưa…đợi.

Cảm ơn Người lời tình thu giữ chặt
Mộng từ ngày nụ gửi lên môi
Đêm rừng hoang giờ còn lại mình Tôi
Ánh trăng tỏ sao lòng Tôi không tỏ ?

Mùa trăng xưa thu nào lời ngõ
Hẹn tình đầu Người bỏ đi xa
Lời âm tim Tôi chưa kịp nói ra
Để ngàn sau Tôi hoài nuối tiếc

Người vẫn sống trong niềm da diếc
Thu vẫn qua mắt biếc xanh xao
Vẫn vẹn nguyên một thuở hồn nao
Đông chưa đến mà sao hồn lạnh ?

Khu vườn xưa trồng toàn bất hạnh
Bên cạnh Tôi nổi lạnh hoang vu
Ngay bầu trời cũng hóa âm u
Trái tan vỡ ngây mê dư vị

Miền Người qua đêm còn mộng mị
Vời vợi trông hương vị mưa xa
Bước đường nào mòn lối chân qua
Hồn tím lạnh nổi buồn xa xứ

Mưa giấu trăng sao, đưa Người về quá khứ
Màu tim ai giăng tứ phía quanh Người
Chập không gian với ánh trăng lười
Quên đi ngũ hoài tình ca hạt vỡ

Đường về xa chân đi bở ngở
Bong bóng mưa từ thuở thu xưa
Dưới hàng hiên Người đứng trú mưa
Lê thê hạt sầu buồn số kiếp

Mắt nghe cay trên đường bước tiếp
Có dư thừa trong kiếp phù hoa
Đi… mà lòng ngớ ngẩn ngớ nga
Không Người lá… đổ bay hiu quạnh

Đêm xa xứ lòng Người có chạnh
Một dư hương kề cạnh ngày xưa
Mưa hạt vẫn lưa thưa
Tim trầm cảm Tôi xưa còn đợi

Thuyzu 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét