Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Ở TRỌ VẾT TÌNH

“bâng khuâng . rồi ngớ ngẩn mong
vết tình để lại quặn trong hồn mình” 
từ "BÂNG KHUÂNG CHẤP CÁNH" ĐHT




Ở trọ vết tình

Ngẩn ngơ, quặn thắt vết tình
Bâng khuâng để lại hồn mình người xa
Bay tìm giữa chốn phong ba
Trùng khơi lạc lỏng trong ta miền người

Thời gian xóa mất nụ cười
Xưa ngày ngang dọc chín – mười nhớ thương
Đêm về mộng vỡ rơi sương
Biển khơi dậy sóng tơ vương rối nùi

Tịnh yên phản phất hương mùi
Bồng phiêu hồn thoát giấc vùi mạc hoang
Giữa đời bỏng rát giọng khan
Hải hồ dừng gót thu sang héo gầy


Hạc Hoàng xoải cánh đêm ngày
Gót chưa dừng được phận này còn đau
Hư vô vụn vỡ lời trao
Đổi từ tình ngữ kiếp sau đợi chờ

Giăng ngang một góc sương mờ
La đà lòng lạnh hững hờ thu phai
Rừng già lạc bước chân nai
Biết chừ có thấy từ ai tắt cười

Sinh linh cũng một phận người
Có người hạnh phúc, sao người ủ ê ?
Hay trời cao tạo bến mê ?
Vết tình còn đó Sao Khuê đâu rồi ?

Trăm năm một dáng ai ngồi
Sông đời khúc khuỷu còn bồi phù sa ?
Ấm lòng còn lại lời ca
Vết tình ở trọ trong ta một đời

Thuydu 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét