LẶNG LẼ…MƯA ƠI !
Mưa…! Lặng lẽ rơi.
Chơi vơi… giọt buồn
hiu hắt
Giọt thương nào
trong mắt
Giọt cay rắt, xát
lòng
Quạnh hiu, một bóng
cô phòng
Con đường hun hút
lạnh
Nỗi lòng nghe chạnh
Về đâu nỗi nhớ mông
mênh
Muộn phiền…chênh
vênh
Mưa chiều…lênh đênh
Giọt nào của Em ?
Giọt nào của anh ?
Thương cho số kiếp
mong manh.
Ngày…trôi qua
nhanh.
Đêm năm canh thao
thức
Chuyện tình mình,
ray rứt suốt đêm mưa.
Ơi !...hạt nào thưa
?
Trái tim lòng, Em
đã ngủ chưa ?
Mà sao trong anh,
dây dưa miền nhớ.
Xin Em đừng chớ.
Gieo hạt lệ buồn,
để nỗi nhớ diết da.
Lau đi Em, những
hạt châu sa
Đừng để tim ta, lệ
buồn rơi mãi
Nói đi…! Để lòng
trang trải.
Rơi đi…! Vơi nhẹ
nỗi lòng.
Xin lắng nghe, nhịp
đập phập phồng.
Từ hai trái tim,
mặn nồng một thuở.
Nếu đời…tan vỡ
Đêm trở trăn
lòng…lặng lẽ mưa ơi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét