CHỢT NẮNG - CHỢT MƯA
Trời chợt nắng,
chợt mưa…như cợt
Ta chợt buồn,
chợt nhớ, chợt thương.
Hỏi trời cao,
có vấn có vương ?
Mà sao ta, mãi
thương người vậy ?
Đêm
chiêm bao, giật mình chợt dậy.
Nuối
men tình, ngầy ngậy hương say
Hỏi
rằng ? chén rượu đêm nay.
Có
làm cay nỗi lòng cô phụ.
Vần
vũ mây trời, đêm hội tụ.
Chợt
bão giông, vũ trụ loạn cuồng.
Như
trần gian với những vở tuồng.
Dối
gian… bạc tình… ruồng rẫy.
Thời
gian ơi ! xin thôi đưa đẩy
Để
ta tìm về, một dải phượng xưa.
Những
con đường chợt nắng, chợt mưa.
Buổi
ban trưa, tan trường ta đứng đợi.
Chiếc
áo màu thơ, ngày xưa vẫn đợi.
Đôi
tà trinh nguyên, vời vợi gió bay.
Tiếng
ve buồn còn đó hôm nay.
Mà
sao người, không quay trở lại.
Chợt
nắng, chưa mưa…đường tình ái ngại.
Trái
tim người, thơ dại còn không ?
Người
có bơ vơ ở góc trời đông.
Tôi
chờ mong, một ngày rong ruổi.
Thời
gian ơi ! đã bao nhiêu tuổi ?
Sao
không trả về ta, những buổi hè xưa.
Trả
trời chợt nắng, chợt mưa.
Từ
hướng… phương người, xa viễn xứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét