QUÊN - NHỚ !
Người thì cố quên, tôi
thì cố nhớ.
Nhớ và quên, để khoảng
trống chênh vênh.
Nghiêng một bên, để cố
mà quên.
Sao cứ nhớ, cái tên nào
đó.?
Nhớ nồng nàn, những chiều
lộng gió.
Quên giả vờ, vẫn còn đó
nỗi đau.
Người muốn quên, nhưng
tim vẫn nghiêng chao
Nên cứ mãi nao nao thổn
thức.
Nhớ và quên, nỗi niềm
ray rức
Ngu ngơ tình, đau nhức
hồn côi.
Thả buồn tênh, theo những dòng trôi.
Tìm quên… nhưng sao môi
lại nhớ.?
Trái tình…giữa hai miền
quên - nhớ
Là những kỷ niệm còn… lại
đó ngày xa.
Để khi người lúc chợt
hiểu ra.
Thì chơi vơi, Ta - Người…
xa lạ.
Ảo ảnh không tên, ở mùa
phượng hạ
Nhớ miền ve, là lạ khúc
buồn.
Ngày mà chúng ta, tìm lại
cội nguồn.
Nhớ và quên, cuộn cuồn
loạn nhịp.
Thời gian nào, biết chăng
đuổi kịp.?
Nên nỗi nhớ không tên, mãi
không thể nào quên.
Buồn cứ bám theo …suốt
một bên.
Trôi lênh đênh, mịt mù
xa ngái.
Ở hai mặt cuộc đời…phải
trái.
Lúc nhớ - lúc quên
ngang trái cuộc tình
Thì thôi…ta cùng trở lại
chính mình.
Với truyện tình…
tưởng quên !
vẫn nhớ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét