CÕNG NẶNG NỖI BUỒN
Nhớ…!
đủ chưa để ngỡ là yêu ?
Quên…!
đủ chưa để thành xa lạ ?
Giữa
hai miền đất hạ.
Nắng
vẫn chưa đủ soi…để lạ trái tim người.
Chòng
chành, chao nghiêng đánh mất nụ cười
Đường
chia hai, mỗi chiều nghiệt ngã
Như
cánh buồm nhỏ nhoi giữa miền sóng cả.
Tôi
và Em lạc ngả đôi đường.
Ánh
trăng khuya, còn soi sáng tỏ tường ?
Hay
chỉ là đêm đen, chán chường vô vọng.
Ta
từng dìu nhau, giữa đồng cỏ rộng.
Sao
để lạc nhau, đêm mộng canh dài.
Nhớ
sao êm nhẹ gót hài
Có đủ
yêu, đủ quên hình hài xưa cũ ?
Tình
yêu nào là đủ ?
Lãng
quên nào vừa đủ ta đau.
Khi
trái tim thật sự mất nhau
Ai đo
dược trong nhau miền nhớ ?
Chuyện
ngày xưa, xin Em chớ.
Đặt
tên buồn…” biển nhớ” gọi mông mênh.
Ở những
con đường ta đã quên tên.
Lối
đi, ngõ về chênh vênh lạc lõng.
Trái
tim Tôi – Em vốn mỏng.
Nên khi
quên…! Cõng nặng nỗi buồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét