Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

ĐÊM MIỀN XƯA


ĐÊM MIỀN XƯA…

Mây buồn… trôi lang thang vô tận.
Người buồn…Nhỏ giọt mặn bờ môi
Sông buồn…sông thả một dòng trôi.
Tôi buồn…đêm buông trôi thân phận


Chim lạc…giữa bão đời mấy bận.
Cánh ủ nhàu, lận đận lao đao
Người lạc đời…giữa bể trời sao
Đêm nguyên sa, hanh hao bờ đợi.

Hạ hồng…mấy mùa qua vời vợi.
Thu vàng…chờ đợi lá rụng rơi
Tuyết đông…hồn lạnh giá chơi vơi.
Chờ xuân…nụ tình khơi chớm lạ.


Ngày ta chia tay, trời vào hạ
Đêm hoang liêu, trở dạ bần thần.
Hạt mưa tuôn, tựa lệ trong ngần
Tình buồn…khoảng cách nào
                 còn gần nhau nữa ?


Người có về, hay hẹn lần, hẹn lữa
Để tôi một mình, tựa cửa song thưa.
Bên ngoài trời cứ mãi giăng mưa.
Đêm miền xưa, gọi thầm ai nhớ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét