CHẠM… NẮNG
CHIỀU
Vẫn còn đó
Người… một góc trời thơ
Với trái tim
Tôi luôn mở cửa.
Một nửa yêu
thương… chờ một nửa
Khúc chiêu dương
của thửa nắng chiều.
Tia nắng hoàng hôn, vẫn muốn nói lên điều.
Tự ngàn xưa, cái điều ai cũng hiểu.
“ Nhưng !... chỉ
có Người là chưa hiểu.
Nên gã khờ tôi,
vẫn ngọng nghịu làm thơ.”
Tôi đợi trông Người, dệt lại trời mơ.
Bằng những câu
thơ nuối chiều – nương náu.
Những vần thơ…
bật từ hồng tâm rỉ máu.
Gõ cửa tiêu
tương, cung bật sáo diều
Tôi thẫn thờ
bên khung cửa mỗi chiều
Đợi Người… với
bao điều khát vọng
Dìu nhau đi
trên đồng cỏ rộng.
Tình ơi !
theo gió lộng bâng quơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét