Huế... mùa trăng vỡ
Đã xa Huế
bao mùa trăng vỡ ?
Hương giang
dòng, như tóc O trôi.
Ta ghé vườn
xưa, lặng lẻ đơn côi
Mơ nụ môi,
ngày xưa O Huế.
Chiều qua phố,
Nội Thành vẫn thế.
Tà tím bay, nguyệt
quế đầu gành
Nếu xưa O cũng
biết để dành.
Thì vầng trăng,
khuất mành còn đợi.
Chuông Thiên
Mụ, ngân chiều vời vợi.
Mắt O sâu,
như gợi trời yêu.
Ánh thu ba,
thành quách lêu xêu
Ta hoá rong
rêu, cùng O xưa cũ.
Ngự Bình nơi,
tim ta ấp ủ
Vĩ Dạ vườn
thơ, nào đủ gửi O.
Mấy nhịp Tràng
Tiền, là mấy nhịp lo.
Ngày xưa Ta
– O, cùng… ngơ ngẩn
Lăng tình, hương
men đêm dụ dẫn.
Nụ hôn nào O
ẩn ý trao.
Mái thuyền
buông, mặt nước lao xao.
Có trăng – sao
trên cao làm nhân chứng.
Tình ta trao O, biết sao là xứng.
Đêm nguyệt nao, hứng giọt sương đêm.
Vườn thơ xưa, với điệu ru êm.
Ta nhớ Huế… bao mùa trăng vỡ.
Ngày O ra đi,
hồn ta bỡ ngỡ
Bao nhiêu năm
rồi, hơi thở đợi mong.
Nên ta cứ làm,
một kẻ hát rong
Trông mênh mông,
mây chiều cùng Huế
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét