NHẶT
Cho xin nhặt
chiếc lá rơi
Nhớ mùa thu ấy,
lá ơi úa vàng
Xin cho nhặt
nỗi bẽ bàng.
Nhớ người xưa
đã, khẻ khàn rời ta
Tôi xin nhặt
lấy miền xa
Bóng thời
gian đổ, màu pha nhạt chiều.
Giờ thì nhặt
lấy những điều
Nhân gian để
lại, lắm nhiều khổ đau.
Cho xin lưu
dấu nghìn sau
Một miền thương
nhớ, trót trao mất rồi.
Ừ thôi ! nhặt
lấy bồi hồi.
Riêng mình
ta giữ, bên đồi yêu xưa.
Xin người nhặt
lấy cơn mưa.
Rửa trôi kỷ
niệm, miền trưa phượng hồng.
Tôi xin nhặt
lại tấm lòng.
Thương yêu mới
cũ, trong vòng thời gian.
Nhặt thêm một
giấc phù tang.
Mà đời đặt sẵn,
chờ sang vô thường.
Ngày thôi nhặt
những chán chường.
Là đêm ta ngủ,
ngoài vườn đam mê
Ngày xưa nhặt
những chán chê.
Ngày nay ta
nhặt , ủ ê kiếp người.
Nhặt luôn lời
lẽ chê cười
Thế gian hỉ
nộ, chín mười ghét ghen.
Trái sầu, trái
nhớ đan xen.
Nhặt mùa đông
lạnh, đã quen phận mình
Nhặt thêm ảo
ảnh bóng hình.
Ngày nay chôn
chặt, cuộc tình lang thang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét