CÁT BỤI
Ta hiểu vòng đời,
tất cả sẽ phôi pha
Mọi thứ… như phù
hoa bèo bọt.
Có bon chen, giận
hờn, mặn ngọt
Rồi sẽ không còn,
khi giọt thở rời ta.
Ngày ta bên nhau,
nào ai đã hiểu ra
Điều giản đơn, giận
hờn thương nhớ
Xa hay gần chỉ là
cái cớ
Còn ai chăng…biết
chớ ngoài ta ?
Thời gian nào biết
chờ, nên lặng lẽ trôi xa
Ký ức nhạt nhòa
trong ta đọng lại
Tháng, năm những
mảng đời hiện tại
Vẽ lại sắc màu…trăn
trở dở dang
Suốt hành trình,
trong ảo vọng thênh thang
Đêm sâu hoài công,
trang âu sầu buồn tủi
Như loài thú hoang
nhốt trong lồng củi
Mới cảm ra, buồn
tủi thân mình
Là lúc ta mơ hồ,
gập ghềnh trôi giữa biển.
Trong cơn khát vô
hồn vông viển
Ta mệt nhoài giữa
sóng lăng tăng
Màu Thực - Chân ,
Nghiệt - Ngã ai ngăn ?
Trắng đêm…căng độ
dài thương nhớ
Khát vọng từng cơn,
mang niềm nỗi nhớ
Ngái ngủ bơ phờ,
chờ đợi bình minh
Muốn niệm từ, một
tiếng cầu kinh
Nhưng do dự nên cứ
lần, cứ lữa.
Phải chăng ta ?
mong mình lần nữa
Nhận ra nhau, giữa
hai ngã đêm trường
Ám ảnh, cô đơn đọng
cõi vô thường
Ta có thật sự hiểu
mình tường tận ?
Có phải ?...đời là
những trang dài vô tận
Với số phận mệt
nhoài, thương hận khôn nguôi.
Thôi thì thả tay
ra, ta bỏ buông xuôi
Rồi tất cả cũng trở
về cát bụi.
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét