Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

Về nhé Sài Gòn


Ta về nhé, Sài Gòn...

Ta về nhé!
Sài gòn ơi, giã biệt...
Nắng lung linh cười nhoẻn trước hiên nhà

Mây chải chuốt dáng hình trong cao rộng
Gió la đà chớm ve vuốt kiêu sa

Ta về nhé!
Chưa hẹn hò gặp lại
Cõi phù hoa níu tạm giấc mơ ngày
Đong giọt nhớ
Ngập ngừng
Đêm lướt vội...
Nụ tao phùng rưng rưng
Ngọt ngào say!

Ta về nhé!
Xa mùa xưa... tuổi mật
Hồn nhiên ơi! Nao núng thuở xuân thì
Thương tóc dại từng sợi đau vai lạnh
Hương dịu dàng bận bịu phút chia ly.

Ta về nhé!
Ừ thì... ta về vậy
Mưa chớm giăng trên lối nhỏ thầm thì
Không áo vướng
Không chạnh lòng
Không đợi...
Sỏi đá chùng chình
Cản bước chân đi...

Huỳnh Ngọc Yến


Ừ về đi!

Thì người về đi
để lại Sài Gòn
Góc phố mình tôi với câu hò hẹn
Về đi! để tất cả là nguyên vẹn
Có gì đâu mà nghèn nghẹn…chia tay

Ừ về đi!
Khi chưa cạn chén rượu say
Đêm phù du tôi mượn vay trần thế
Rót giọt thương
ngại ngùng
ngôi vương đế
Nghe nồng cay
Ai!? thay thế…đêm này.

Người về đi!
đem ngày tháng…hao gầy.
Lấp “hồn nhiên”* vun đầy ma mị
Để góc tôi đọng mùa lập dị
Rượu lẻ loi mang vị… “rưng rưng”*

Người về đi!
Tôi tập thử dửng dưng
Mặc đi!...trời ngưng mưa, lặng gió
Không bóng người
tôi mình…tôi đâu đó
Câu ngàn năm
“sỏi đá”*…phó chờ nhau

(*Ngọc Yến Huỳnh)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét