Mở ô cửa đón ban mai gọi hạ
Tiếng chim gù luênh loang cả không gian
Nắng nhảy múa quanh bằng lăng tím ngắt
Rất lâu rồi nhịp phách lại xốn xang
Mở ô cửa thấy ban công thật lạ
Chùm me xanh trĩu quả nhẹ nương vào
Dòng ký ức ùa về cùng tan chảy
Rất lâu rồi khoảng lặng lại chênh chao
Mở ô cửa cuộc đời như bức họa
Mảng vệt màu vui mắt lướt qua nhau
Những khắc khoải xói mòn vơi lặng lẽ
Giữa rêu phong lại lấp lánh sắc màu
Cucbien Cucbien
Mở…khép
Khép rèm mi tiếng ve buồn “gọi hạ”*
Nắng vàng rơi từng sợi vỡ tan
Thử chắt chiu giọt đời trong vắt
Mà sao lòng nhịp phách ngổn ngang
Đóng cửa hồn chung say từ tạ
Cánh phượng hồng ép vở thuở nao
Lưu bút xưa một thời oan oải
Dấu thời gian khuất nụ ngọt ngào
Đậy buồng tim nghe đời rỗng trống
Vết trầm luân thoát khỏi bến mê
Dấu rêu phong đá mòn quạnh quẽ
Khúc côn trùng mộ địa tỉ tê.
(*Cucbien Cucbien)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét