Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

Lời buồn

TIỄN MÌNH

Câu này...
trả nợ mùa Thu
Câu này...

trả khoảng sương mù chớm Đông
Câu này...
trả tiết Xuân nồng
Câu này...
trả cánh phượng hồng Hạ xa
Câu này...
trả gió bao la
Câu này...
trả kiếp ta bà bể dâu

Tôi giờ còn lại gì đâu
Chất chồng đêm trắng, vo nhàu nhớ thương
Một mình đếm lối sao vương
Ngậm ngùi ngoảnh lại con đường vừa qua

Nợ người kiếp trước? Hay là...
Ngây ngô đón lối phong ba, để rồi...
Im lìm người giã biệt tôi
Cúc tàn Thu cuối vùi nơi huyệt mồ

Cất lời
Tôi gọi bơ vơ
Cùng Thơ một đoạn đường mưa
Tiễn mình.

Hương Hoàng



Lời buồn

Lời buồn…
từ tạ vàng Thu
Lời buồn…
rơi rụng khúc ru ban chiều
Lời buồn…
gửi một cánh diều
Lời buồn…
Ai oán nàng Kiều thanh lâu
Cuộc trần…
Ai biết được đâu
Sông sâu…
mấy khúc? “bể dâu”* khó lường

Ừ thôi! tầm lối vô thường
Sông quên, núi nhớ chán chường cuộc ta
Đêm hoang vắng
bãi tha ma
Riêng thôi chiếc bóng mình ta…tịch tà

Phải rằng tiền kiếp? “Hay là”*…
Hoang mơ ân ái ngọc ngà, băng trinh…
Quặn lòng chua xót nhục vinh
Quỳnh đêm tàn tạ, u minh “huyệt mồ”*

Lốc ca…
lốc cốc mã thồ
Cõng tình lạc lối…tội đồ
Người – Ta.

(*Hương Hoàng)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét