KHÔNG ĐỀ
Cơn dở người nắng rát
chỉ mong mưa cuối trời
vàng khê hồn phiêu bạt
long đong mùa đang trôi
Ta chập choạng trong nhau
mà tình như khô khát
đã cuối mùa giáp hạt
em ở đâu ở đâu?!
Cơn mơ chìm rất sâu
ngủ vùi trong mê lộ
trời hong vừa không đủ
để trần gian úa nhàu
Nụ hôn trần môi thơm
lạc nhau từ dạo ấy
tường vi rơi cánh mỏng
ta, em mang cơn sầu
Nga Vũ
Không lời
Hồn ta đã nát nhàu
Vẽ thêm chi màu tối
Đan thêm chi bối rối
Còn một lối về không?
Tình như một cơn dông
Đến đi không hẹn trước
Đôi chân trần mãi bước
Khát khô miền hoang vu
Lỡ một đời vụng tu
Chừ âm u “mê lộ”*
Chốn nào là ngôi mộ
Nơi ta vùi thân ta
Ngày bổng chợt hiểu ra
Ta đã về cát bụi
Xót xác thân trơ trụi
U muội phía cuộc trần.
(*Nga Vũ)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét