Mặc niệm thơ
Ta thấy gì sau những câu thơ
ván bài hơn thua ngổn ngang lừa cuộc sống
đôi khi không thận trọng
trắng bệch niềm tin
thua sạch túi nụ cười
Ánh thái dương có lúc biếng lười
không soi rõ trắng đen minh bạch
không soi rõ những miệt mài bóc tách
nhưng soi rõ những khuôn mặt người
cho nhận diện một yêu thương
Bước ...
bình thản giữa đời thường
chọn lối bằng phẳng nhất
mặc những hạt bụi dối gian xum xoe diễu hành
tung ngang ánh mắt
tự gạn lọc cho mình từng giọt ấm
chảy từ tim
Mặc niệm thơ
và thoát ra khỏi cơn lốc xoáy tỵ hiềm
Ta tìm nơi yên ổn - trốn
chôn gánh nặng muộn phiền đôi lần va
khốn đốn
làm đôi vai nhức đau
Khi ở phía bên trong những chiếc mặt nạ đa sắc màu
ẩn chứa toàn hình thù cái ác
những ký tự được ghép lại thành câu đã phải đánh sượt lần
chua chát
Ta nghiệm ra cuối cùng ...
chỉ cần thiền định mỗi từ duyên
Và lặng im ...
Huỳnh Gia
Mặc đi Người
Thơ là những con sóng vô biên
Đừng bao giờ giả điên bán linh hồn cho quỷ dữ
Vận vần là liều thuốc thử
Tâm hồn nhân sinh cùng ngôn ngữ từ tim
Đôi khi chỉ là một que diêm
Nhưng có thể đốt cả rừng chữ nghĩa
“Hơn thua”* cuộc người vốn lắm điều mai mỉa
Nên tự ta cần tỉa gọt chính ta
Nơi vườn thơ cũng lắm kẻ ranh ma
Giả vờ tha nhầm của người, hoá thành ta chân lý
Bởi não rỗng không, chẳng còn một tí
Những nghĩ suy duy lý thãi thừa
Người “mặc niệm thơ” gạn những lọc lừa
“Nhận diện một yêu thương”* tránh chừa gian dối
Tự ta, ta đi trước sau một lối
Mặc cuộc trần bóng tối phũ quanh
“Mặt nạ”* đời cũng lắm kẻ gian manh
Loanh quanh giữa trò chơi mua bán
Chứa đầy “hình thù”* trắng đen - tối sáng
Tựa mỡ lềnh đóng váng qua đêm
Kệ đi người với kẻ bớt người thêm
Ta riêng ta tiêm miếng trầu cay vôi đỏ
Đường về với ta chỉ trước sau một ngõ
Giữa thanh thiên soi tỏ hồn thơ
Những “chát chua”* cứ xem nó như một giấc mơ
Với bọn bá vơ cần chi tranh tụng
Mình ta thôi trong mùa vàng lá rụng
Thì thầm kinh… nhật tụng “mỗi từ Duyên”*
“Và lặng im…”*
(*Huỳnh Gia)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét