Ghét !
Ghét ta vết thương ngỡ bé
Di căn rễ khối u buồn
Cuộc cờ ngổn ngang là thế
Cuối đầu câm lặng đến thương
Ghét ta cả đời ngu ngốc
Chữ Tình mục rệu từ lâu
Nâng niu chi phần rêu mốc
Người quăng kẻ ném nát nhàu
Ghét ta ngóng chờ lẩn thẩn
Giọt cay đắng ngậm - mưng tràn
Muốn đêm gối triền cát mặn
Nguyện lời sóng lặn gió loang
Ghét ta để mà ghét đậm
Tấm thân vô dụng yếu mềm
Ngọn cỏ triền đê vốn thấp
Tủi hờn giọt nước không tên
Rong chơi để không thể nhớ
Cợt cười như một kẻ điên
Bước chân nghiến từng vạt nhỏ
Nhấc lên bám dính muộn phiền
Ghét Ta – ghét đời – Ta ghét
Ghét người ? không thể - thế thôi !
Mượn chút niềm tin mót vét
Viền môi tim vẽ nụ cười
Lấp sao đầy khoảng trống vơi
Huỳnh Gia
Thương!
Thương ta, ghét đời gian dối
Chạy theo trăm mối luỵ phiền
Tình ư!? chỉ một chữ tiền
Người hiền ít hơn kẻ dữ
Thương ta bao lần đã thử
Một chữ tha thứ bao dung
Nhưng tình vẫn chẳng thuỷ chung
Mông lung cuốn theo phù phiếm
Thương ta bao đêm đã đếm
Tích tắc theo phím thời gian
Giọt buồn gánh nặng đa mang
Luênh loang ngổn ngang thương hận
“Ghét ta”* ghét tình lận đận
Mấy bận cũng chỉ phù du
Lá vàng rơi rụng trời thu
Âm u đường ta lẻ bước
Thương ta cuộc mình trầy xước
Phía trước gai góc chân trần
Ghét ta ghét đến ngàn lần
Cần chi nợ nần dang díu
Ghét – thương quẳng đi trả níu
Ta về vắng thiếu tình thân
Mình ta dạt sóng trào dâng
Lâng lâng vận thơ “mót vét”*
Giữa trời riêng ta vang thét
(*Huỳnh Gia)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét