Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

Thoáng Sài Gòn

MỘT THOÁNG SÀI GÒN

Nắng Sài Gòn ướp da em nâu
Nên chiều nay nhạt màu vì thế
Mưa Sài Gòn chỉ rơi nhè nhẹ

Sợ vai gầy thêm lạnh... mà thương

Nhờ “Món ngon Hà Nội” dẫn đường
Những kẻ khùng lang thang tìm hương cũ
Kỷ niệm một thời ùa về như lũ
Còn ngập ngừng nơi đáy mắt nửa câu...

Những suy tư chẳng diễn giải nổi đâu
Bước chân dùng dằng góc phố
The Kafe nhìn mưa đổ
Hà Nội tan trong đâu đó Sài Gòn

Một thoáng qua để lại nhớ thương
Mong “Gò Vấp” đừng thêm lần mơ vấp
“ Trâu lá đa” tuổi thơ không dám gặp
Làn da nâu ... Tôi mắc nợ Sài Gòn.

Hương Hoàng




Sài Gòn mưa…nắng

“Nắng Sài Gòn”* cái nắng rất sâu
Nhuộm người thêm màu nâu kẽ mắt
Đi bên nhau giữa trời xanh trong vắt
Bỗng chợt mưa rơi rắc miền thương

Làm “kẻ khùng”* nên tôi mãi vấn vương
“The Kafe”* nghe thương… “mưa đổ”*
Nhạt nhoà hạt rơi loang lổ
“Đáy mắt nửa câu”* sóng vỗ dập dồn

Người đến…đi! để lại phút bồn chồn
Góc quán lặng yên ngập hồn thu thảo
Chừ Hà Nội người có nghe lòng bão?
Mà sao ru tôi điệp khúc đảo say

“Một thoáng”* ngọt mềm để lại hôm nay
Trót lỡ mượn vay Sài Gòn mưa nắng
Hỏi thời gian sao quá ngắn
Nên ta nợ nhau khoảng vắng mông mênh

(*Hương Hoàng)
Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét