TIỄN MÌNH
Em về rót rượu tiễn mình
Để nghe trong gió tự tình đơn côi
Giọt trầm rơi ướt vành môi
Giọt thanh như tiếng xa xôi gọi người
Tiễn đưa giá buốt nụ cười
Hình như mưa cũng muốn khơi mach sầu
Sân ga chợt lạnh mưa Ngâu
Em về hỏi thử cơi trầu héo dây
Chuốc sầu bằng chút men cay
Em vừa uống cạn cho say cuộc tình
Cong vênh chút nợ ba sinh
Tiễn người mà ngỡ tiễn mình mộ sâu
Em về thôi chẳng qua cầu
Đốt lò hương cũ phai mầu ái ân
Người đi mang chút bâng khuâng
Em về tự tiễn thanh tân xuống mồ....
Nga Vũ
Tôi đi…
“Em về rót rượu tiễn mình”*
Còn tôi uống cạn cốc tình đắng cay
Hai ta nghiêng ngả buồn say
Quên giờ, quên khắc mượn vay cuộc trần
Dối gian mặc kệ bất cần
Trắng đen – trong đục cũng dần cạn thôi
Chờ cho sao xẹt đổi ngôi
Cuộc tình tạ lỗi nụ môi nhạt nhoà
Nào! cùng uống… cạn thật thà
Một lần sau cuối chuyến phà sang sông
Mai này đôi ngả long đong
Ta đi em ở cho xong phận mình
Tiếc chi em một khúc tình
Xoá đi, xoá tất bóng hình đi thôi
Đời mà! chỉ những bạc vôi
Ngày mai tôi sẽ mình tôi “xuống mồ”*
(*Nga Vũ)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét