Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

Phiến thời gian

XA NHỚ CẢ TRỜI ĐAU… .
Phạm Hiền Mây
ở bên này thiên di chiều cánh vội
bên kia bình minh sớm lũ quạ kêu
đâu cũng buồn mê lạc cõi lêu bêu
cõi ngăn cách trùng dương bờ sương khói
**
đường anh đi trần gian chân gót mỏi
hoàng hôn rồi vẫn quạnh vắng dòng không
vẫn em về trắng xóa lối mênh mông
vẫn trắng xóa hoài mênh mông duyên nợ
**
rất chiêm bao thành ra đời hoài ngỡ
mộng nghiêng rêu chờ bóng cũ mây tàn
hạt nghiêng rong mắt sóng vỡ mưa ngàn
tình lặng lẽ nghìn năm mờ cổ độ
**
tình lặng lẽ đêm mù sa lập mộ
con dế sầu khản lấp huyệt giọng sâu
đôi bướm vàng vùi nấm cỏ đất nâu
giọt nước mắt phù vân dài lấp lánh
**
giọt nước mắt phù vân dài sông lạnh
nhánh thực hư cát bụi đã lên hồng
áo khăn xưa ngơ ngác khóc phiêu bồng
xanh tiếc nuối tiễn đưa lời hấp hối
**
xanh tiếc nuối gọi nhau ngày gió nổi
dấu yêu người
xa nhớ
cả trời đau… .
-----



Phiến thời gian
Duthuymiengiang
Hai phương cách – đại dương xa mờ mịt
cánh thiên di oan oải dặm trùng xa
bên đó, bên đây khuất bóng chiều tà
hun hút cuộc trần ai đầy va chạm
Nẻo người đi thênh thang rộng lối
ngõ ta về đày đọa chốn u minh
lạc cuộc trần bước trong lối nhục vinh
miệng lặng thinh giữa bầy ngạ quỷ
Một tiếng thương ngày xưa ai thủ thỉ
ngàn hoài mơ khát giây phút sum vầy
thời gian qua cứ trông đợi từng ngày
người thôn Đoài, tôi thôn Đông khắc khoải
Tình đông giá như dòng sông thôi chảy
con cá buồn chìm ngộp dưới đáy sâu
trời sụt sùi rơi rớt hạt mưa ngâu
thương yêu ư!? vùi đã lâu cổ mộ
Thương yêu ư!? mùa đến đi mấy độ
cành hư phù xóa phận kiếp trầm luân
quả vô thường ngơ ngẩn bâng khuâng
nỗi thương tiếc tủi thân lời mộ điệu
Nỗi thương tiếc nửa đời ngọng nghịu
vết tình xưa
in dấu
phiến thời gian…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét