Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2018

Em viết

EM VIẾT CHO NHỮNG ĐIỀU
SẮP QUÊN HẾT LỐI RA
Thuydu

ngày mà em “sắp quên mất lối ra”*
anh đã thật xa nơi góc trời xa ngái
và khi em viết …
kể cho anh nghe tất cả về những điều ngang trái
em nào biết trái tim anh đã thôi cháy tự lâu rồi
xin đừng tìm hiểu về cuộc đời anh nơi những dốc đồi
ngoằn ngoèo, xuống lên, tệ tồi… khôn xiết
đừng “viết cho đôi mắt chiều”* em không còn xanh biếc
cho “cánh diều băng”* mải miết tận “trời xa”*

cuộc trần này… em biết rồi! đâu phải chỉ em và ta
nơi những chạm va luôn là điều có thật
trái tim loài người vốn đã mang dị tật
nên góc bình yên cũng trầy trật mãi tìm
em đừng viết mà…với lời lẽ nén kìm
khi những con phố chìm sâu đi vào giấc ngủ
câu thơ hoải hoang là câu thơ còn chưa đủ
cảm xúc trào dâng… mới cũ phía “đời thường”*
“tuổi mộng mơ”* anh! tự lâu đã chết trên những nẻo đường
xen bao chán chường nửa đời giấu cất
chỉ có thể đem theo ở ngày nhắm mắt
về với mông mênh nắng tắt ráng chiều
trong giấc mơ em… còn lại biết bao điều
“nỗi nhớ rong chơi trên chiếc vòng mang tên hoài cổ”*
vết thời gian là vệt chấm phá dọc ngang lỗ chỗ
có dịu êm
có đau khổ tột cùng…
(*) Huỳnh Gia

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét