Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

Bồng bềnh phù vân

BỀNH BỒNG PHÙ VÂN…
Phạm Hiền Mây
đã buồn
lạnh vạc cơn giông
đã sầu
sớm lá vàng đông níu mùa
lòng chuông mõ khói hương chùa
đường trần bụi cuốn gió lùa mắt sâu
**
đường trần
chim nép ngói nâu
nghe hơi thở chậm vó câu ngựa bầy
nghe lên mỏi kỷ niệm đầy
ngổn ngang
thương nỗi vai gầy rưng rưng
**
về thu vén vụn ngày lưng
thong dong cơn bão chưa ngưng ngoài trời
điệu kèn đưa tiễn rã rời
một lần yêu
hết một đời
gian nan
**
quay nhìn chốn cũ chứa chan
niềm riêng ấy
biết vùi quan ải còn
khuyết trăng
biết sẽ mai tròn
mà chân cố lý hoài mòn viễn mơ
**
hoài dòng đá lệ xanh trơ
quán không lênh láng bơ vơ đến ngồi
nước mây
mộng ngả bồi hồi
thiên thu
hồng xuống tràn đồi mênh mông
**
đã buồn trôi
thả này sông
đã sầu quên
ngủ bềnh bồng phù vân… .
------------


Thang thênh mây ngàn
Duthuymiengiang
Bến buồn
đò cũng buồn theo
sông sầu
khuất bóng thuyền neo vắng chiều
đứt dây băng một cánh diều
khát mơ chưa kịp nói điều tâm chân
Nẻo tình
cỏ rối…phù vân
nghe dường chạm ngõ bâng khuâng một thời
nghe thân mục rữa rã rời
hỗn mang
lạc giữa chợ đời dối gian
Cả đời vun đắp đa mang
nhọc nhằn bao nỗi ngổn ngang cõi lòng
biệt ly khúc sáo chành chòng
thương chưa kịp
trọn một vòng
trầm luân
Ngoái đầu nửa kiếp chiên truân
chân lạc nhịp
khúc vũ luân thãi thừa
nguyệt tròn
lại khuyết từ xưa
tình đầy, tình cạn như vừa khát mơ
Như là suối cạn chỏng chơ
đá buồn đá mãi ngẩn ngơ tiếc thời
gió mưa
chớp giật lừng trời
cuộn cuồn
luênh loáng vợi vời mông mênh
dở đò sang
lỡ chênh vênh
dở quên nhớ
giấc thang thênh mây ngàn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét