Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

Hoài xưa

HẠNH PHÚC VẪN DƯ HƯƠNG
Donghuong
*
Có những đêm đi xuyên niệm kỷ
một thời hạnh phúc vẫn dư hương
ray rứt không gian trời Phố Cổ
suơng lạnh mù sa những ngõ đường
*
Niềm nhớ như mũi tên thật nhọn
vèo trúng hồng tâm của cuộc tình
ri rả hồng loang nguyên mười ngón
không thể kim nào khâu vết thương
*
Soi bóng giòng Hoài, thầm gọi Mẹ
cội nguồn rễ mọc đá chênh vênh
chờ lúc giao mùa hương chen kẽ
một ánh chân tình xuyên suốt tim
*
Đời đã nhuốm màu hoàng hôn tím
tôi sực nhớ mình một gót đơn
lê bước dài dài đi tìm kiếm
một cõi toàn mơ cuối tận cùng
-----

Hoài xưa
Ngokhahoangtran
Dư hương người để vẫn như dường
thoang thoảng hồn ai vị nhớ thương
Phố Cổ hoàng hôn chiều loang tím
khách đò còn lửng nỗi tư tương.
Chừ đã khuất xa đường vạn nẻo
quê nhà kẽo kẹt tiếng võng buông
tim loang tình lỡ trời ly biệt
khắc khoải cung trầm hạt đẫm tuôn
Thu Bồn nổi sóng mùa nước lũ
trào dâng cuồn cuộn cuộc tình xa
hơn nửa đời người không xứ Mẹ
hỏi người kịp xóa vết lòng ta
Bóng soi cô quạnh đêm trằn trọc
khát mộng chung đường thuở mắt nai
hoài xưa Tôn Nữ mùa ve khúc
cạn cốc hồng đào môi đắng cay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét