Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

THÌ THÔI...


THÌ THÔI…


 

Em ! 
…Anh biết rồi
Ta sẽ chẳng còn gặp nhau nữa đâu
Và cũng chẳng điều gì còn sót lại
Có chăng còn là ở trong ta điều ái ngại

Nỗi buồn đã lưu tại…góc ẩn sâu

Ngay mùa chia tay anh đã cảm nhận tự lâu
Hạ đỏ trời… để lời yêu biến thành tro bụi
Cuộc người vốn dĩ là trần trụi
Nên khúc yêu thương cũng sớm lụi tàn

Ừ thì thôi !
Em hãy để anh đi… làm kẻ ngang tàng
chẳng hề biết ngó ngàng nhân thế.
Anh biết rồi mà, mình chẳng là vương đế
Thì sao có thể đứng kế hậu hoàng.

Ngày đã dần tàn
Cuộc tình ta cũng tàn theo mùa vàng lá rụng
Màu thuỷ chung của bằng lăng đã vụn
Thì giữ làm gì những vần tụng bâng quơ.

Em cứ để mình anh đi… riêng với vận thơ
Bơ vơ, ngu ngơ… đời được mất
Anh sẽ cố dấu nỗi buồn chất ngất
Trong cốc café đắng ngắt đầu môi

Và khi lặng im trở về dốc mồ côi
Anh mặc… để mình trôi trong hạ
Xin Em đi đi đừng thấy anh là lạ
Còn gì nữa đâu Em ? nắng hạ thêm buồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét