KHẮC KHOẢI
( Cùng Thu…)
( Cùng Thu…)
Nỗi buồn Em…khắc khoải lạc mùa
Anh cơn gió lùa qua miền trăn trở
Chút giận hờn nghe sao bỡ ngỡ
Nắng hạ buồn, vang thở khúc ve
Dẫu muộn màng xin Em hãy lắng nghe
Ký ức buồn tênh một thời che khuất
Đau… nỗi đau, hương thầm u uất
Cánh phượng vàng chưa dứt rụng rơi
Ta đến tìm nhau, ngày tháng rong chơi
Chiều lỗi nhịp. chơi vơi nắng hạ
Biết thế nào Em ? giữa miền đất lạ
Nghe chênh chao, chút dạ thu buồn.
Nếu cuộc người là những vở tuồng
Giận – thương tựa luồng sóng dữ
Thì Em ơi xin đừng đến thử
“Cả bốn mùa khắc khoải tim loang”
Em biết rồi Em ! anh chỉ là kẻ lang thang
Như loài thú đi hoang, không miền trú ngụ
Chờ chi Em ? bến bờ hội tụ
Dấu hồng phai, trái vụ… sen mùa
Anh cơn gió lùa qua miền trăn trở
Chút giận hờn nghe sao bỡ ngỡ
Nắng hạ buồn, vang thở khúc ve
Dẫu muộn màng xin Em hãy lắng nghe
Ký ức buồn tênh một thời che khuất
Đau… nỗi đau, hương thầm u uất
Cánh phượng vàng chưa dứt rụng rơi
Ta đến tìm nhau, ngày tháng rong chơi
Chiều lỗi nhịp. chơi vơi nắng hạ
Biết thế nào Em ? giữa miền đất lạ
Nghe chênh chao, chút dạ thu buồn.
Nếu cuộc người là những vở tuồng
Giận – thương tựa luồng sóng dữ
Thì Em ơi xin đừng đến thử
“Cả bốn mùa khắc khoải tim loang”
Em biết rồi Em ! anh chỉ là kẻ lang thang
Như loài thú đi hoang, không miền trú ngụ
Chờ chi Em ? bến bờ hội tụ
Dấu hồng phai, trái vụ… sen mùa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét