Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

Vô thường sắc không

T R Ư Ớ C M À U H O A T H Ủ Y C Ú C

thế mà em đoạn đành quên
chiều nay nâng dáng hoa mềm 
se đau
đã từng thương

đã lao xao
trắng mong manh ấy
từng nao hồn gầy

rồi qua...
qua mất ngây say
hoa phai phận mỏng
em đầy phận em...

đuối lòng
quên cả tên, quên
này đây Thủy Cúc
đây miền nhớ xưa

này đây phiến lá
loang mưa
em nghiêng xuống
bỏ chơ vơ
cuối trời
trắng xanh này trắng xanh ơi
dù em lạt lẽo
vẫn vời vợi mong...

mà anh - em chẳng bạc lòng
sao xa như thể mình không là gì!


Đinh Thị Thu Vân



Vô thường sắc không

Vẳng xa tiếng khẽ thầm thì
em là em đó điều gì
xót xa
đã từng rơi
đã chạm va
trắng trong manh mỏng
diết da phận mình

gió mưa
vùi dập dáng hình
nhạt màu tàn úa
mảnh tình xác xơ

tủi buồn
em chỉ dám mơ
ai người quân tử
đừng ngơ ngác nhìn

xin mà… xin chớ
vô tình
tim đừng cứ mãi chùng chình
nhớ quên
Thuỷ Cúc em
một cái tên
xanh trong, trắng khiết
lạc bên vệ đường…

tình ơi
ghé chút tỏ tường
thương em phận mỏng
vô thường sắc không.


Duthuymiengiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét