Gom nhặt gió trời
Khi chưa dừng kiếp đi hoang
bạc tình Người trách lỡ mang giữa trời
xanh xao ngày tháng rã rời
chơi vơi hồn lạc xa vời thế nhân
Thu xưa hồn chạnh bâng khuâng
đông nay tuyết trắng phù vân ngút trời
hạ ve dạo khúc không lời
xuân về loài lạc khoảng đời hư vô
Trăm năm sóng vỗ lô xô
ngàn năm đậm nét vẽ tô má hồng
chiêm bao trong giấc men nồng
hương bay nhè nhẹ bồng bồng lâng lâng
Còn không khoát áo tình nhân
màu thời gian cũng nhạt sân cuối chiều
vi vu một khúc sáo diều
tình bền đâu thể một chiều phôi pha
Bên thềm xưa đợi tình xa
chỉ giùm ta chút mộng hoa vợi vời
thẩn thờ gom nhặt gió trời
lá vàng tiếc nuối rụng… rời… bay bay
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét