Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

Ru người

RU TÌNH 5
ta ngẩn ngơ như cánh chim lạc bạn
ngược đường chiều mang nặng nỗi niềm riêng
gió mưa làm đôi cánh nhỏ chao nghiêng
tim run rẩy, co ro trong giông bão
ta lẻ loi cánh vạt đêm khắc khoải
mãi riêng mình in bóng nước liêu xiêu
chẳng còn gì ngoài một nỗi hắt hiu
lây lất sống qua năm dài tháng rộng
ta - chiếc bóng vật vờ trong cõi mộng
cố tìm đường len vào giấc mơ anh
anh hững hờ, bóng lại quá mong manh
nên cứ mãi hoài bơ vơ khắc khoải
rồi lặng lẽ với cuộc đời ngang trái
se sắt lòng trăn trở nhớ miên man
mỏi mòn rơi giữa đổ nát hoang tàn
trong quạnh quẽ vùi chôn niềm khao khát
và khoắt khuây ôm cõi lòng tan nát
vương bên đời mãi một nỗi bâng khuâng
gói sầu thương nhẹ bước trên đường trần
như phiến đá vạn kiếp sầu rêu phủ

Ru người
Ru chi người khúc ru đã cũ
tình đã xa ấp ủ chỉ thêm buồn
tiếc nuối gì đã khuất cội nguồn
đêm sót lại vở tuồng dang dỡ
người lẻ loi còn ta trăn trở
thân đơn côi phận lỡ đôi đường
phải trần gian thoáng chốc vô thường
đến đi… dường đà định sẵn
ta loài lạc đêm dài hụt hẫng
vọng âm người văng vẳng lời yêu
cuộc cờ tàn còn lại bao nhiêu
một thuở bồng phiêu chừ là khuất vắng
nếm trái tình nghe môi tê đắng
hỏi cuộc mình sao ngắn…vội xa
chia tay rồi người có hiểu ra
hay chỉ một mình ta “khắc khoải”*
nào phải đâu sông thôi ngừng chảy
sao ta người không được mãi bên nhau
ngày chia xa mỗi đứa một miền đau
có không kiếp sau… hẹn thề lần nữa.
(*Hương Ngọc Lan)
Duthuymiengiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét