Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

Mùa nhớ

Cho một mùa vu vơ
Đừng giận em
Khi bài thơ cho anh mắc lại mùa thu
Heo may ngập ngừng ngã rẽ
Có bao điều bỗng nhiên trở thành ước lệ
Có ước lệ nào đong đủ buồn – vui?
Những cơn mưa nối đất với trời
Nắng thảng thốt lẩn tàng cây giấu mặt
Lá ủ vàng những tin yêu rất thật
Thả giấc mơ sau mưa
Đâu phải em đã quá hững hờ
Hất tung nén ghìm
Nỗi nhớ bao lần
bật khóc
Dạ lan đổ hương
Đêm buồn ngằn ngặt
Ngang qua cơn đau - những ảo ảnh dịu dàng
Điều gì hóa thân vào cơn gió lang thang
Để chiều không anh nghẹn ngào lối nhớ
Với mùa thu em ngàn lần mắc nợ
Nợ anh
một thuở ban đầu...
Đừng giận em
Ánh sáng que diêm dù lóe lên cũng ít ỏi nhiệm màu
Những rủ rỉ tâm tình đi vào miền cổ tích
Thời gian chuốt yêu thương thành ngọc bích
Tuột tay cầm
Rưng đáy mắt
Vu vơ...
Có một mùa mắc mãi giữa trang thơ.
Thuthuvang

Mùa nhớ
Nào giận Em
khi mắc vào nỗi nhớ vu vơ
trời hạnh thu “ngập ngừng ngã rẽ”
những ước lệ của đàn se sẻ
“đong đủ buồn – vui”* tuổi trẻ xưa mình
rồi ngày ta lạc nhau ở giữa chùng chình
trong những cơn mưa sấm kình cuối đất
tim…
dường như nghe đau thắt
những tin yêu vuột mất vì sao ?
có hiểu cảm giác đau
nén ghìm nao nao…
thổn thức
nỗi nhớ vỡ oà bứt rứt
bật khóc bao lần…
còn vuông vức được không Em ?
hãy kể cho nhau xem
cơn đau là ngọt ngào hay quặn thắt
từ những đêm buồn vắng ngắt
hương Dạ Lan rơi…
giọt nước mắt tràn
em hóa thân theo ngọn gió ngàn
lang thang…
“anh nghẹn ngào lối nhớ”*
mùa thu… cái mùa mà ngày xưa anh mượn cớ
gieo vần thơ với lời nhớ ban đầu
anh nào giận đâu
bởi từ ánh mắt… em nhiệm mầu
lóe lên trong anh cái câu thương mến
như câu truyện cổ tích xưa ai đem đến ?
Tử Đồng…bãi tắm…Tiên Dung (Chử đồngTử)
dẫu rằng anh có ung dung
cũng không thể vuột tay cầm em...để mất
xin trong nhau giấu cất
vào mùa thu nơi đáy mắt
vu vơ…
(*Thuthuvang)
Duthuymiengiang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét