DƯỜNG NHƯ PHỐ GỌI
Thì thôi nhé giờ thành người xa lạ
Em rời xa mang nỗi nhớ khôn cùng
Một góc lặng đơm mùi hương khắc khoải
Một khối buồn như trĩu nặng hư không
*
Phố vẫy gọi dấu chân người hoang vắng
Giọt nắng sầu đọng lại cánh hoa rơi
Ai cúi xuống thời gian vừa rơi vỡ
Một lời kinh cho tình mới qua đời
*
Ta quỳ xuống cổng thiên đàng khép vội
Dĩ vãng đầy tay nỗi nhớ bên trời
LanPhi
Thì thôi nhé giờ thành người xa lạ
Em rời xa mang nỗi nhớ khôn cùng
Một góc lặng đơm mùi hương khắc khoải
Một khối buồn như trĩu nặng hư không
*
Phố vẫy gọi dấu chân người hoang vắng
Giọt nắng sầu đọng lại cánh hoa rơi
Ai cúi xuống thời gian vừa rơi vỡ
Một lời kinh cho tình mới qua đời
*
Ta quỳ xuống cổng thiên đàng khép vội
Dĩ vãng đầy tay nỗi nhớ bên trời
LanPhi
Ừ! Thì thôi
Ừ! Thì thôi khép lại một đời
đã xa rồi…vợi vời đêm ngõ vắng
chỉ còn ta những đêm dài thức trắng
trĩu hôn côi lắng đọng “hư không”*
Phố đông người sao cứ mãi long đong
một mình ruổi rong tìm trong ký ức
hỏi yêu thương có còn vuông vức
hay chì là bứt rứt khôn nguôi
Thôi thì đành trút bỏ… buông xuôi
“cổng thiên đàng”* chẳng còn nuôi hy vọng.
(*LanPhi)
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét