Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

VỀ ĐI...



Về đi…



Đông đã về làm tim Người lạnh buốt
Lời buồn di cư theo suốt thời gian.
Chiếc là cuối cùng vừa rụng tiễn thu sang
Đêm miên man, bước chân hoang vội vã.

Lạnh lắm không ? cuộc trần nghiệt ngả
Mặc cả nửa đời, trả giá hơn thua
Bởi mảnh tình thì đâu thể bán mua
Hay vay mượn, người thua kẻ thắng

Lạnh không Người khi trời không chút nắng
Phiêu bạt về đâu ? nẻo vắng không tên
Con thuyền trôi trong sóng nước lênh đênh
Nghe bấp bênh trái hồn sũng ướt

Ngữ vụn về, lời thơ sau trước
Hồng tâm đau sao nỡ khướt từ.
Về đi Người xin chớ chần chừ
Đêm rét lắm, lạnh từ ta đơn lẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét