Quay quắt
Người đi đất hoá cằn chai
Hoa tàn cỏ úa gió lay lá rời
Trăng khuya treo khuyết giữa
trời
Như thuyền thấp thoáng vừa rời
bến xưa.
Người đi trời bỗng đổ mưa
Hạt sa lấm thấm đu đưa nỗi
buồn
Ta về tìm lại cội nguồn
Quắt quay niềm nhớ giữa luồng
thu phong.
Người đi có kẻ ngóng mong
Đêm đêm khơi nến đèn
chong đợi chờ
Bước chân khuất áng
mây mờ
Tình ơi ! tình hởi
hững hờ xa xăm
Người đi đi mãi trăm
năm
Âm ba vang vọng tình
thâm thuở đầu
Đêm nay biển vỗ sóng
sầu.
Nổi cồn bảo tố đục
ngầu nhân gian.
Cuộc trần là bể lầm
than
Người đi trong ải
gian nan chân trần.
Xoè tay năm ngón thấy
gần
Sao tình xa ngái chết
dần ngữ thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét