Nợ Người
Xin rằng về với cuộc trần
Để tìm lấy lại nợ nần đa mang
Đã từng qua bể phù tang
Thử lần đếm những dở dang phận đời.
Tình như lọn tóc rối bời
Đong đo, nặng nhẹ cùng lời từ môi
Nợ ai tiền kiếp lẻ loi ?
Để đêm ngân ngấn lệ côi nhỏ dòng
Gạn trong, khơi đục nỗi lòng
Thuở xa xưa ấy còn nồng dư hương
Phím đàn vọng bến tiêu tương
Phù vân chót đỉnh mù sương cuộn cuồn
Duyên xưa chôn chặt cội nguồn
Đành cam số phận vở tuồng tình thi
Hỏi Người đời được mấy khi ?
Sử vàng huyền thoại Thiên di lạc loài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét