Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

ĐƯỜNG VỀ

ĐƯỜNG VỀ

Sao anh lại trả giá
Cho nụ cười em rơi
Một ngày không xuôi ngược
Đã nghĩ giàu có rồi…

Tường nhà loang lổ trắng
Phố lắm hình dọc ngang
Em bộn bề thăm thẳm
Gói nhặt cả đường về.

Em qua ngõ nhà mình
Mà ngả rẽ lạnh tanh
Trời không mưa không bão
Em buộc lời lặng thinh…

Giá anh đừng trả giá
Để nụ cười em rơi
Thì ngày mai còn lối
Thêm một ngày dịu vơi…

Thynguyen



ĐƯỜNG VỀ

Bao nhiêu giá cuộc người ?
Mà ta từng đánh đổi.
Khi qua miền nông nỗi
Tự hỏi Được - Mất – Còn

Ai lúc đợi mỏi mòn ?
Nụ cười vơi loang lổ
Ta biết Em từng khổ
Giữa lỗ chỗ miền hoang

Một đời trần đa mang
Bộn bề trăm oằn nặng
Hồng tâm giờ thinh lặng
Cõng riêng mình ngược xuôi

Giá từ những cuộc vui
Là mảng tường rêu phủ
Trả bao nhiêu là đủ ?
Cho Em ngủ giấc bình 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét