Cuộc trần
Đêm chờ, góc đợi hanh hao
Lặng thinh riêng nỗi chênh chao một mình.
Tình thơ vận ngữ chùng chình
Người về ru lại khúc tình xưa xa
Phận duyên Người có đợi ta ?
Hay là dang dở hoá ra ngại ngùng
Ơi Người ! dù sóng bão bùng.
Hãy cùng ta vượt nghìn trùng phong ba
"Hoàng hôn ngục thất yêu ma"
Vẫn không thể biến lòng ta tật nguyền
Gió lên buồm kéo giong thuyền
Trực về bến đợi nơi miền yêu thương
Quá ngồng cải đắng còn vương
Vị cay còn thắm đẫm sương cuối chiều.
Chót dan, lỡ díu đành liều
Với thơ xin gói gửi điều chung riêng
Người từng một dạ chung chiêng
Ta thời có lúc cứ kiên định lòng
Cuộc trần luôn mãi xoay vòng.
Bao giờ Người hởi thoát dòng thời gian ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét