Lời tri kỷ
Người quen rồi ? cuộc
trần nghiệt ngã
Tôi quen rồi những ngả
chia hai
Ta quen rồi, đắng chát
vị cay.
Đời quen rối, sớm mai
chợt dậy
Thắm mỏi sầu, đánh mất
niềm tin cậy
Lời nói ngày sau có vực
dậy hồng tâm ?
Gót chân Người, khuất
nẻo xa xăm.
Lời tri kỷ trăm năm miền
nương náu
Tôi trách tình, đời
hay đánh tráo
Lẽ thiệt hơn, sáo ngữ
đầu môi
Để thuyền tình hờ hững
dòng trôi
Bến đơn côi mình tôi đứng
đợi
Biển vô biên, trùng xa
vời vợi
Tôi quen rồi, sóng về
vỗ vô ưu.
Chỉ mong Người đừng tiếc
một khúc ru.
Cho lời thơ thiên thu thôi
ly biệt
Người có quen ? đêm về
trông ánh nguyệt
Xin nhỏ giùm hạt lệ…
kiệt chơi vơi
Quen rồi, để hồn được
thảnh thơi
Ơi Người ! cùng về nơi thơ dại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét