Người bỏ tôi đi…
Từ
dạo ấy, buồng tim tôi khép lại
Bỏ
cuộc người đóng lại ngữ, từ thơ
Người
bỏ đi, tôi quên dòng thương nhớ
Hững
hờ trôi hoang kiếp…ơ hờ.
*
Chốn
nhân gian tôi chỉ một bóng mờ
Hoàng
hôn phũ, dật dờ nắng nhạt
Tôi
lặng lẽ, bước lê nơi hoang mạc
Đông
lạnh buồn, quên gạt nhớ thương
*
Không
còn đợi chờ, le lói ánh vầng dương
Kể
từ khi, Người không còn thương… gõ cửa
Đã
mất rồi, một hồng tâm ở giữa
Ảo
vọng Sông Trăng không còn nữa bên mình
*
Người
bỏ đi, tim tôi lạc… chùng chình.
Tôi
gom hết tro tàn riêng mình lại
Vấn
tâm ! trong nỗi niềm ái ngại
Bến
sông Thương, khờ dại một con đò
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét