Vào giấc tinh khôi
Biển miên
man một đời
….cùng
sóng.
Gió lang
thang một đời
….cùng mây.
Ta miên man
một đời
….cô độc
Biển trào
dâng nỗi nhớ
Gió thét
gào lừng không
Ta kẻ ngông
đi lạc.
…..
Em !...hình
hài cánh hạc.
Trôi giạt về
miền xa.
Ta vượt bão
phong ba
Tìm ra miền
trăn trở
Nghe từ
trong hơi thở
Ấm nồng nụ
tình môi
Trôi vào giấc
tinh khôi
Ngày xưa
mùa thiếu nữ
Em !...cho
ta ngôn ngữ
Vào tháng
ngày hạnh thu
Em cho ta lời
ru
Đong đầy
đêm huyễn hoặc
Để từ đó, đời
ta bắt đầu bước ngoặc.
Có một con
đường, mặc biển bão giông
Ta hạnh
phúc cùng Em, nhè nhẹ thong dong
Đi tiếp… chặng đời còn lại
Em !...đã
giúp ta, xoá tan điều nghi ngại
Bởi những dối
lừa mà ta từng phải trải qua.
Đến bên Em,
ta hạnh phúc vô ngần… với một lối đầy hoa
Cùng khúc ca,
buổi bình minh…muôn chim lảnh lót
Ta thật sự
hiểu thế nào giờ phút chót.
Trái hồn ta
có gót chân Em.
Từ thẳm
sâu, Em đã cho ta xem
Một trái
tim dịu dàng tha thiết.
Ta tìm thấy
trong ánh mắt Em một màu xanh biến biếc.
Cồn cào, da
diết những yêu thương.
Để ta có thể
trải lòng, dưới ánh chiêu dương
Chứ không
phải như ngày xưa chỉ một màu đen tối
Ta cứ nghĩ,
trái tim mình sẽ không còn bối rối
Nhưng Em đã
đánh thức dậy trong ta, từ góc tối tâm hồn.
Ta hiểu
tình Em là những ngọn sóng cồn.
Đánh tan
trong ta tâm hồn rã rệu.
Từ nay…Ta
biết ! mình sẽ bước đi bằng
nhịp điệu.
Của trái
tim với triệu triệu đoá hồng
Như sau cơn
mưa với bảy sắc cầu vồng
Lung linh ảo
huyền vùng mê hoặc
Cũng là lúc
thơ ta vào cung bậc
Gọi mùa với
những chiếc lá thu
Ta dâng tặng
Em, trời tháng bảy hội trùng tu
Dừng bước
lãng du, về phương Em xây tổ ấm.
Mưa ngoài
trời lấm thấm
Em sưởi ấm
hồn tôi
Dòng đời
mãi vẫn trôi
Tim ta thôi
cô độc
Trái tình
Em đã mọc.
Giữa cây đời
tim ta.
Dẫu hai trời
cách xa.
Mãi tình ta
không cách
Lắng nghe đâu đây tí tách.
Dòng suối hiền hoà từ vách cheo leo
Ta cảm nhận ngàn tiếng reo
Miên man trong ta trôi theo cung bậc
Đêm nay nhé Em hãy mặc.
Chiếc áo tinh khôi nổi bật ngày xưa.
Ta dìu nhau đi dưới cơn mưa.
Giữa rừng bạch dương còn chưa thay lá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét