TRÁI TIM NÀO PHẢI VÔ HÌNH
Ừ ! ta biết rằng, rồi sẽ
tìm lại được thấy Em.
Trong những buổi chiều mưa,
rong miền ký ức.
Hay cũng có thể là,
trong những đêm dài thao thức.
Lang thang, mệt nhoài…giữa
những con phố quên tên.
Có lúc, ta tự hỏi rằng ?
còn nhớ hay quên
Ở miền cô đơn chênh vênh
chiếc bóng
Giữa biển đời nhấp nhô
bao đợt sóng.
Dường như chỉ chạy theo ảo
ảnh bóng hình.
Ừ ! thì biết rằng, khi
ta kể truyện chúng mình.
Gắn kết nhau như một điều
nhiệm mầu, không có thể.
Lúc lạc loài giữa trăm
ngàn dâu bể.
Ta tìm thấy nhau như thể
truyện ngày xưa.
Câu truyện ngày xưa, với
những cơn mưa.
Hai tâm hồn đơn côi, lạnh
rung và giá rét.
Trong hỗn mang, sấm gấm
gió thét
Ta tìm gặp nhau, ghép lại
truyện tình.
Ta biết… trái tim nào phải
vô hình.
Vì bên trong đập thùng
thình, lưu thông dòng máu đỏ.
Nửa bên Em ta từng biết
rỏ.
Nửa bên ta, cũng sáng tỏ
tự lâu.
Nên cho dù, có lúc rơi tận
vực sâu
Ta – Em…trong đất trời mông
mênh bể rộng.
Vẫn có thể tìm nhau, giữa
bầu trời lồng lộng
Xanh thật xanh, một góc
bình yên.
Dẫu có lúc rất dài, ta dấu
nỗi niềm riêng.
Những thiêng liêng, ta từng
chôn kín
Nhưng đêm nay, ta sẽ đem
đến đính.
Vào mắt Em, lấp lánh những
vì sao.
Đó là giờ phút, ta khẻ trao.
Lời thương yêu, xôn xao
mới lạ
Cái buổi tịnh yên, đêm
miền hạ.
Chỉ riêng Em – ta…là lạ
một nụ hôn.
Và bắt đầu từ hôm ấy ta đem
chôn.
Nỗi cô đơn, đã từng ngự
trị
Quả trái mùa đâu là lập
dị
Phải không Em ? có thể hoá
dị thường.
Để rồi ta sẽ dìu Em, đi
lại những con đường.
Ngày xưa… lá me bay, khi
tan trường mỗi buổi.
Nét thơ ngây ở Em, kết
thành xâu chuỗi.
Để ta dừng… bước rong ruổi
miền xa.
Cuộc đời từ nay, sẽ chỉ của
chúng ta.
Với những câu ca, bắt đầu
từ thương nhớ.
Vì thế nhé Em, từ nay
xin chớ.
Để một lần, có cớ phải xa
nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét