Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

SẼ CÓ...



SẼ CÓ MỘT NGÀY

Sẽ có một ngày người bỏ tôi đi.
Tung cánh hải âu, về đại dương rộng lớn
Dù tôi thiết tha từng ngày chờ đón
Càng làm người, khao khát rời xa.

Tôi không trách đâu, tình nghĩa đôi ta
Dù nhận – cho có một thời là tất cả
Giọt nước mắt, ngày nào lã chã.
Giờ đâu còn, khi ngã rẽ phân hai.

Người sẽ không buồn đâu ? vì phía trước là ngày mai.
Dang rộng tay, bao người chờ đón.
Chỉ mình tôi, xoè tay đếm còn mấy ngón.
Ngắn -  dài đợi đón nỗi niềm đau.


Tôi xin lỗi người vì thời gian đã qua mau.
Không kịp cho tôi, lau mắt người giọt lệ
Và bởi vậy, xin người mặc kệ.
Một gã tôi, bên vệ đường đời.



Tôi sẽ không oán than, dù chỉ một lời.
Để người đi, trong câu mời mật ngọt.
Dẫu trong mắt tôi, từ nay vàng vọt.
Cũng phải đành, chắt gọt lời xưa

Tôi sẽ lại một mình, đi dưới những cơn mưa.
Lang thang giữa đời, mặc trưa hay tối.
Phải chăng ? ngày xưa tôi từng bối rối.
Đếm lá vàng, trong bao mối suy tư




Người cứ đi đi… để mình tôi còn lại, với những dòng thư
Một thời thương yêu, một thời nhung nhớ.
Tôi chỉ xin người… đừng chớ.
Chôn vùi tôi, để làm cớ chia xa.

Dù có đau, song tôi vẫn nhận ra.
Nơi rất xa, là những điều gian dối.
Thôi thì từ nay… mỗi tối.
Tôi sẽ mình tôi, tự gói niềm đau.

Chỉ mong người, với đôi cánh bay cao.
Sẽ không nghiêng chao trong trời gió lộng.
Cầu cho người, luôn tràn đầy trong giấc mộng
Những niềm vui cộng với ngọt ngào.

Riêng tôi, mình thôi… trong nỗi nhớ dạt dào.
Trong sóng biển với cồn cào…viễn vọng.
Từ nay… với trái hồn lắng đọng.
Tôi mãi không quên người, đêm mộng thu xưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét