Bến Thương
Mắt người là
bể trời say.
Nên tôi nào
chối đêm nay dại khờ
Ngẩn ngơ nào
phải tình hờ
Mong manh lệ
phủ giăng mờ tim ai
Buồn vì con tạo
chia hai.
Bến thương,
bến nhớ gió lay chiều tàn.
Tròng trành
sóng đổ…trăng vàng
Xuyến xao
đêm nguyệt ngỡ ngàng sợi tuôn.
Chuông chiều
vọng tiếng ngân buông
Thẫn thờ đi
lạc giữa muôn luỵ trần
Đợi xem con
tạo xoay vần.
Nhớ đầy thêm nhớ, hồng trần chờ Ai ?
Kề môi tìm nụ
nghe cay
Buồn thênh mưa
đổ, dòng xoai chòng chành
Tử đồng xưa
trót để dành.
Hồng tâm nay
vẫn chẳng đành lãng quên.
Nỗi buồn sâu
lắng chênh vênh
Nên nào phải
biết gọi tên tháng ngày.
Đêm mang dấu
tích hình hài.
Cho Người trái
nhớ, thơ hoài yêu thương
Thuyền ai đổ
bến sông Tương.
Mây giăng giăng
đỉnh, mù sương vân phù.
Chiều vang vội
một tiếng tù.
Ngăn tim nào
nhốt hình thù từ Em ?
Nếu xưa tôi đã
từng đem
Thì nay Ai đó
đừng xem nhẹ tình
Thương yêu mình
của riêng mình.
Đêm chờ, ngày
đợi khúc tình trăng thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét