Đau ngái… con đường
Con đường của ngày xưa
Buồn màu mưa, màu mắt.
Con đường đi zíc zắc.
Cột gút thắt đời ai ?
Rưng rưng giọt lệ cay.
Của ngày buồn đưa tiễn
Con đường xa miên viễn
Có còn người đợi không ?
Hay chỉ gió mênh mông
Gào thảo nguyên lồng lộng
Hoặc chỉ là giấc mộng.
Qua đêm rồi phù du.
Con đường của thiên thu.
Ngập lá vàng cổ mộ.
Nơi ta - người hội ngộ.
Trong cội nguồn hư vô.
Những con đường mấp mô.
Đưa ta về cát
bụi
Ngày xưa là đá
cuội
Ru tình một
giấc ưu.
Con đường của
trời thu.
Gội rửa ưu…
phiền não
Ta suốt đời
nghịch đảo.
Đo được mấy
cung đường
Kiếp duyên nỗi
chán chường.
Con đường
qua bão nổi
Trái tim già
cằn cỗi.
Sao gắn nổi
buồn đau.
Con đường của
ngày sau.
Vẫn nao nao
mờ mịch
Đời luôn là
bi kịch.
Nên xám xịt
nhân gian.
Xin một đời
lang thang.
Xa xa con đường…
ái.
Nơi ẩn nhiều
ngang trái.
Làm đau ngái
tim người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét